25..05.2025
Bài học từ một chiều muộn
Chiều hôm qua, tôi lái xe về thăm mẹ như thường lệ. Nhà mẹ nằm sâu trong con hẻm nhỏ, nơi việc đỗ xe luôn là một thách thức. Khi vừa rẽ vào đầu hẻm, tôi quyết định dừng lại xin phép bà hàng xóm - người có nhà ở ngay mặt tiền - cho đậu xe tạm trước cửa.
"Chào bà, cho cháu xin phép đậu xe trước nhà bà một chút được không ạ?" - tôi lịch sự hỏi.
Thế nhưng, phản ứng của bà khiến tôi bất ngờ. Bà không hề đáp lại lời chào, chỉ nhìn tôi với ánh mắt khó chịu rồi quay mặt đi. Thái độ lạnh lùng, thậm chí có phần thù địch của bà khiến tôi cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh.
Đứng giữa đường với chiếc xe máy, tôi bỗng cảm thấy bối rối và tự ti. Những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu len lỏi: "Tại sao bà ấy lại thế? Có phải tôi đã làm gì sai không? Hay là tôi trông có vẻ đáng ngờ?"
Cảm xúc tiêu cực này như một làn sóng cuốn phăng sự tỉnh táo của tôi. Tay chân tôi bắt đầu run rẩy, tâm trí không còn tập trung. Và rồi, điều tôi lo sợ nhất đã xảy ra.
Trong lúc cố gắng quay đầu xe để tìm chỗ khác, tôi đã điều khiển thiếu chính xác và đâm thẳng vào chậu hoa bên lề đường của nhà kế bên. Tiếng "bộp" vang lên, và trái tim tôi như ngừng đập.
"Ê! Mày làm cái quái gì thế?" - một giọng nói khó chịu vang lên từ trong nhà. Người chủ nhà lao ra, mặt đỏ gay vì tức giận.
"Em xin lỗi anh, em thật sự xin lỗi..." - tôi lắp bắp.
"Xin lỗi cái gì? Mày có học bằng lái chưa hả?" - anh ta hỏi với giọng điệu thách thức. Và khi tôi không trả lời, anh ta lại hỏi lần nữa, lần này còn to hơn: "Tao hỏi mày có bằng lái chưa?"
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Những từ ngữ dường như bị đóng băng trên đầu lưỡi. Tôi muốn giải thích, muốn nói rằng đây chỉ là tai nạn nhỏ, rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng không một tiếng nào thoát ra được.
May mắn thay, chậu hoa chỉ là một cái chậu rỗng, không có cây cũng không có đất, và không ai bị thương. Nhưng sự im lặng của tôi dường như càng khiến người đàn ông tức giận hơn.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể cúi đầu xin lỗi thêm một lần nữa rồi lặng lẽ rời đi, để lại sau lưng những lời mắng nhiếc.
Những suy ngẫm
Trên đường về nhà mẹ, tôi không ngừng nghĩ về những gì vừa xảy ra. Tôi nhận ra rằng mọi chuyện bắt đầu từ việc tôi để cho thái độ tiêu cực của người khác ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
Nếu lúc đó tôi bình tĩnh hơn, nếu tôi không để tâm đến thái độ khó chịu của bà hàng xóm, có lẽ tôi đã tìm được chỗ đỗ xe khác mà không gặp phải rắc rối này.
Và khi đối mặt với những câu hỏi thách thức, sự im lặng thực sự là lựa chọn khôn ngoan nhất. Tranh cãi hay phản bác chỉ làm tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Bài học cuộc sống
Từ trải nghiệm này, tôi rút ra hai bài học quý giá:
Thứ nhất, đừng bao giờ để cảm xúc tiêu cực của người khác trở thành cảm xúc của chính mình. Thái độ khó chịu của họ có thể xuất phát từ ngàn lý do khác nhau - có thể họ đang có một ngày tồi tệ, có thể họ đang gặp khó khăn, hoặc đơn giản là tính cách của họ vốn thế. Điều quan trọng là không để những cảm xúc đó làm lung lay sự bình tĩnh và khả năng phán đoán của chúng ta.
Thứ hai, khi đối mặt với sự khiêu khích hay thách thức, đôi khi sự im lặng lại có sức mạnh hơn bất kỳ lời phản bác nào. Im lặng không có nghĩa là yếu đuối, mà là biết kiềm chế, biết chọn lúc nào nên nói và lúc nào nên im.
Chiều hôm qua tuy để lại trong lòng tôi một chút cay đắng, nhưng cũng mang đến những bài học đáng giá về cách ứng xử và kiểm soát cảm xúc trong cuộc sống.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét